“…Hãy sẵn sàng. Hãy ngồi xuống. Để xem dũng khí nào. Để một người thực sự dũng cảm biết bao khi bộc lộ bản thân theo cách ấy. Trên hết thảy, để thấy được bằng ngôn ngữ của mình, một người vẫn tiếp tục sống, tiếp tục ảnh hưởng tới cuộc đời của những người khác ngay cả khi đã ra đi là thế nào….” (trích lời tựa)
Anh chính là thanh xuân của em
Thanh xuân, hai chữ giản dị nhất, nhưng cũng chứa đựng nhiều điều khó nói nhất của một đời người. Không có khoảng thời gian nào mà người ta lại khao khát quay trở lại như thời điểm ấy. Khoảng thời gian mà dẫu có buồn nhiều hơn vui, đau lòng nhiều hơn hạnh phúc, tiếc nuối nhiều hơn hài lòng, người ta vẫn muốn quay trở lại, chỉ để được sống trong cảm giác tươi đẹp, gặp được người mình thương năm ấy một lần nữa…
“Anh chính là thanh xuân của em” là một cuốn sách đầy lưu luyến như thế. Khi còn nhiều lắm những day dứt chẳng kịp thổ lộ với một người. Hóa ra ai đó nói đúng, trưởng thành rồi, người ta sẽ chẳng hối hận về những điều mình đã làm, mà hối hận hơn về những điều mình chưa làm.
Thương nhau đến vậy, Mà rồi cũng rời xa...
Anh có biết... Trong những tháng ngày yêu anh hơn chính cả bản thân mình, có rất nhiều điều em chưa từng nói ra và anh cũng chưa bao giờ hiểu, hoặc phải nhắc lại rất nhiều qua những cuộc cãi vã. Ngày ấy cho thậm chí đến giờ, trong mắt Anh có lẽ em luôn rất là trẻ con, thậm chí vô cùng tồi tệ. Chính em đã đánh mất đi cuộc tình của chúng mình, chính em đã đánh mất Anh.
Ngày đó em cũng từng nghĩ vậy
Nhưng giờ đây nhìn lại quãng thời gian thanh xuân ấy, em tự hỏi "Thật ra ai đánh mất ai..."
Em đã từng nghĩ chỉ cần chúng ta thương yêu nhau thì mọi khó khăn, sóng gió đều có thể vượt qua tất cả. Rồi chúng ta sẽ đi cùng nhau đến trọn đời, cùng nhau đạt được những điều tốt đẹp nhất.
Nhưng, tình yêu chúng ta khi đó, rồi cũng đã thua hiện thực cuộc sống, thua thời gian cuộc đời.
Cuối cùng thì, chỉ có kỷ niệm ở một khoảnh khắc tươi đẹp là đứng yên. Còn lòng người thì không giữa yên nổi.
Ngày chúng ta xa nhau, em đau đến vô bờ.....
Những lời chưa nói ấy, biết còn cơ hội nào trong đời để bộc bạch không?
Có thể có nhiều điều còn dang dở, có thể đã có rất nhiều nỗi buồn, và có thể chẳng thể gặp lại nhau lần nữa. Nhưng giữa những điều không vui đấy, chẳng phải vẫn luôn có một điều tuyệt đẹp là người đó đã xuất hiện hay sao?
Bởi vì người đó xuất hiện, nên tháng năm ấy mới hiểu thương, hiểu nhớ, hiểu vì một người là thế nào
Bởi vì người đó xuất hiện, nên mới có những niềm vui giản dị như là một buổi chiều, người ấy cười với mình một cái, mình vui tới tận 3,4 ngày sau
Bởi vì người đó xuất hiện, nên thanh xuân ấy mới ngập tràn ánh nắng như vậy, mới có chuyện để mà nhớ, mà kể những năm tháng về sau.
Thanh xuân ấy, suy cho cùng mà nói. Sau tất cả mọi vui buồn lẫn lộn, vẫn muốn cảm ơn người một lời. Dẫu chúng ta chẳng là gì cả, dẫu không hứa hẹn, cũng chưa một lần từng nói lời yêu thương, nhưng người biết không, người là ký ức đẹp đẽ nhất để tạo nên hai chữ “thanh xuân” trong trái tim của tôi.
“Anh chính là thanh xuân của em”, một giai điệu dịu dàng, cũng không kém phần sâu lắng, sẽ là món quà tuyệt vời nhất mà Hạ Vũ dành tặng cho bạn trong mùa hè này.
Bất kể bạn đã, đang hay sẽ đi qua thanh xuân ấy hay chưa, “Anh chính là thanh xuân của em” cũng sẽ khiến bạn được đắm mình trong những cảm giác đẹp đẽ ấy một lần nữa.
Hãy đọc để thêm một lần tiếc nuối, tiếc nuối để trưởng thành, tiếc nuối để biết trân trọng và tiếc nuối để yêu thương nhiều hơn !
Bình luận